Mỗi cuộc chiến tranh,
như những trận bóng đá, hòa cũng có nhưng hiếm, thường thì có bên thắng trận
bên bại trận. Ít hay nhiều, thực
chất hay hình thức, những người lính bên THẮNG, còn sống hay đã chết, cùng với
gia đình của họ, thường thì cũng
được ghi nhận công lao và hưởng một chút ít quyền lợi nào đó. Nhưng bên KHÔNG
THẮNG, những người lính và gia
đình họ có thể nói là mất hết, mất sạch, mất tuyệt đối, về sinh mạng, quyền
lợi, và cả “danh” lẫn “dự”. Đừng nỡ lên án họ “sao
lại cầm súng cho giặc”, sống trong một đất nước có chiến tranh, dưới sự điều
hành của chính thể nào cũng vậy, dù là “nghĩa
vụ” hay “quân dịch”, những người đàn ông con trai hoàn toàn không thể tự quyết
định rằng mình sẽ “cầm bút”, “cầm
búa”, “ôm đàn” hay “cầm súng”. Gọi nhập ngũ mà trốn tránh, bản thân và gia đình
có sống yên ổn được không?
Nhà tôi cả ba anh em trai và một dâu một rể đều mặc áo lính - toàn loại lính
“cảnh” lính “vô tích sự” - chẳng bắn chết được “địch quân” nào. Anh rể với vợ
chồng thằng em trai phục vụ trong nghành y, tôi “mồm cá chép mép tuyên huấn” hát
hò đàn sáo vớ va vớ vẩn, rồi lên lớp cho bộ đội “phải thế nọ phải thế kia”, rồi
dậy học, cả vật lý lẫn cấu tạo xe…máy. Chú em út “dẫn đường bay” cho “Mích” ta
“tránh” B52. Mỹ, nhờ thế mà cả “năm quân nhân” chả có ai “hy sanh” “chết trận”,
chỉ có “bản thân” hai lần bị thương gãy tay thủng ruột. Nhưng tôi vẫn thường
nghe thường xem các chương trình phát thanh, truyền hình “nhắn tìm đồng đội”, cốt
chỉ để nhìn những tấm ảnh chụp mờ nhạt của bao liệt sĩ ngã xuống khi chỉ mới
18, 20 tuổi, để biết có những người lính ngày
nhập ngũ và ngày chết trận chỉ gói gọn trong một năm trời, rất ít người mà “hai
ngày” ấy cách nhau được 5 năm - bằng thời gian
giữa hai kỳ đại hội nhà văn, cùng nhiều “đại hội” nhiệm kì của các nghành các
tổ chức khác.
Bên “THẮNG”, với sự
tác động tích cực của các cấp chính quyền, đoàn thể, sự giúp sức của nhiều cơ quan truyền thông đại chúng
mà việc tìm hài cốt tử sĩ còn khó khăn tốn kém đến vậy, số hài cốt tìm được tuy
không có thống kê chính thức nào, nhưng tôi đồ rằng có lẽ cũng chỉ mới tìm được
vài phần trăm trong tổng số mồ mả cần tìm, thì bên “KHÔNG THẮNG”, là phía Quân lực Việt Nam Cộng hòa, thì còn
nan giải tới đâu, chắc là chẳng có phần trăm phần
ngàn nào.
Nhà thơ Nguyễn Du đã từng viết “Văn tế thập lọai chúng sinh”. Gần đây giới Phật
giáo ở một số địa phương còn làm được một việc
Thiện hợp lòng Trời là giúp hàng triệu người (cả tôi nữa) có cơ hội sám hối
nhằm gỡ bỏ phần nào nỗi trắc ẩn, ân hận day dứt dai dẳng trong lòng, khi “Lập Đàn cầu
siêu” cho những hài nhi bị cha mẹ (và xã hội - với chính sách không có con thứ
ba) chối bỏ ngay từ khi còn là
bào thai, vậy thì, với hàng triệu người lính đối phương chết trận, cho dù không
có điều kiện đi tìm hài cốt của họ, ta cũng nên có cách nhìn nhận nhân bản hơn,
có tình hơn, ít nhất cũng được như Cụ Nguyễn Du, từ mấy trăm năm trước.
NHỮNG NGƯỜI KHÔNG THẮNG TRẬN!
Đầu hàng
Đồng minh
nước Đức
phát xít gục ngã
người Đức
không thể đi tìm
mấy triệu
thi hài lính Quốc xã
rải khắp
châu Âu !
Ba mươi năm
sau
Hoa Kỳ rút
khỏi Việt Nam
vẫn giàu
rất mạnh,
quân lực
Việt Nam Cộng hòa bại trận
chính quyền
Việt Nam Cộng hòa xụp đổ tan tành
-“ giang
sơn gom về một mối…”
Người Đức
bại trận
không thể
tìm xác lính Quốc xã khắp châu Âu
người Mỹ
bại trận
“nhờ” Việt
Nam tìm hài cốt lính viễn chinh
người Việt
thắng
dễ gì tìm
mộ phần đồng đội
hài cốt thân nhân của mình
Người Việt
không thắng
càng không
thể tìm xương thịt Lính Cộng hòa
chìm lấp từ
Cà Mau ra Bến Hải…
Sài Gòn,
22/4/2010