Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

TẬP THƠ “VÉ KHỨ HỒI”

Nhà Xuất bản Văn hoá - Thông tin, Hà Nội - 1995
(có sửa lại trước khi đưa vào Blog này)

Thế kỉ Hai trăm
             Thế kỉ Hai ngàn…
tất cả rồi cũng qua đi
Nhân Loại nối tiếp nhau thành Người Thiên cổ
thiên tài
             danh nhân
                            kiệt suất
                                        anh minh
độc tài
           phát xít
                        ngu xuẩn
                                        lú lẫn
                                                 sai lầm…
Hậu Thế muôn đời sẽ quên những gì không cần nhớ
nhưng khắc trong tim gan
gửi vao Văn chương
chép thành Lịch sử
Bạch Đằng
Quảng Trị…
Hưng Đạo Vương
Trần Ích Tắc
X, Z, Y…
Anh cùng em
không Tốt như Thánh Nhân
không xấu bằng Quỷ Sứ
chẳng ai hay
không ai nhớ… (1993)
                                  
PHẦN I:
01/ Hoa Hà Nội 02/ Tương đố 03/ Phân vân 04/ Bút xoá 05/ Lỡ hẹn với Hội Lim 06/ Nỗi buồn trẻ thơ 07/ Nửa đêm chợt thức 08/ Thương nhớ một trò chơi không còn nữa 09/ Đất lửa 10/ Đối trọng 11/ Một năm 12/ Lợn sành & cây mít 13/ Những em bé ngủ dưới mái hiên 14/ Bão ở bên ngoài 15/ Nhà tình nghĩa 16/ Vé số 17/ Tỉnh - Say 18/ Bách Thảo.
PHẦN II:
19/ Lại về làng Bưởi 20/ Đành vậy 21/ Người di 22/ Bức ảnh nhoè 23/ Không đành 24/ Tình yêu ở tuổi bốn mươi 25/ Day dứt 26/ Nửa đêm và một ngày 27/ Trú mưa 28/ Sở hữu 29/ Ao nông cá vượt 30/ Chuyện tình không tên 31/ Phố cũ 32/ Mừng 33/ Lục bát lỡ nhịp 34/ Vu vơ 35/ Hoa cau 36/ Nho.   
PHẦN III:
37/ Trước quyển lịch Thế kỉ Hai mươi 38/ Nguyện cầu 39/ Lửa diêm 40/ Thăm mộ chiều cuối năm 41/ Bình thản 42/ Vô định 45/ Vé khứ hồi 46/  Bố mẹ tôi  47/ Chấm xanh…chấm bạc 48/ Với đất với người 49/ Bơ vơ 50/ Hai mươi + hai  mươi 51/ Vạn tuế Muôn năm và…52/ Hoa Hồng 53/ Ngày đi ngày về 54/ Hoá thân.

PHẦN I: 
từ bài 1 đến bài 18

1. hoa Hà Nội

Hoa Hà Nội
mùa đông này nhiều thế
uống bớt cốc bia hơi mua được chục đoá hồng
người bán nhịn nhường
người mua tha hồ lựa
hoa chở trên xe đạp
bán dạo trên đường

trai gái bây giờ ít mua hoa tặng nhau
những thiếu phụ thay hoa trên bàn gương mỗi sáng
hoa ném ra lề đường
nhiều bông còn hương sắc
người ấy từ nơi xa đến
                không nỡ dẫm lên…

1994

2. Tương đố

Thơ là gì Tiền là gì 
                         sao kị nhau đến thế
làm được Thơ không làm ra Tiền
vợ nhác nói cười
bạn chào chiếu lệ

mầy mò mãi anh cũng biết cách kiếm Tiền
từ ấy con hết cọc còi
từ ấy vợ dịu dàng gửi thưa rành dẽ
từ ấy
    nhiều đêm
             anh cắn bút
                         lặng thầm nuốt lệ
bình mực đầy tràn
trang giấy trắng bong…

1995

3. phân vân

In giấy đen e tội nghiệp Thơ
in giấy trắng sợ oan uổng Giấy
- Thơ mình thế nào thì in thế ấy!
- Nhưng “thơ mình” thế nào
                        chắc gì đã nhận ra !

1995

4. bút “xoá” (?)

Gạch non than đen
          -  BÚT của trẻ chăn trâu
dùi sắt nhọn
          - BÚT của người hỏng mắt
người đời nay BÚT bi, BÚT sắt
người đời xưa - BÚT lông ngỗng cành cây

Bố cặm cụi cả đêm viết chữ vẽ tranh
BÚT chì vẹt mòn, BÚT lông toè nét
con nghịch dại hôm sau xoá hết
MỰC đỏ MỰC đen mất dạng bởi thứ “MỰC” trắng tinh

đã là mộc đỡ thôi đừng làm gươm
làm “lửa cháy” đừng là “nước dập”
không thể vừa “dâng lũ”vừa là “bờ đập”
trót “làm thơ” chớ có “làm tiền”

những ấn tượng hãi hùng cũng cố mà “quên”
“một thuở dại khờ” chẳng cần phải nhớ
có những “chuyện” phải chặt bằng dao cần thiêu bằng lửa
nhưng cái vật để XOÁ chữ đi
gọi BÚT
                  -  sao đành !

1994

5. lỡ hẹn với Hội Lim    

Sông nghẽn
            đường chen
                               Hội
                                     chễ ngày
Lim bạc mưa phùn buốt gió may
lạnh dần những dấu hài trên cỏ
trúc ngậm hương người ngơ ngẩn say

bầy Tiên dứt áo về Tiên cảnh
tứ bình - tố nữ ẩn vào tranh
Tấm về Nội Duệ qua Như Nguyệt
tìm Người
             tát cạn rượu làng Vân…

--------------
Rượu Làng Vân ngon nổi tiếng ở Đồng bằng Bắc bộ

6. nỗi buồn trẻ thơ

Những chiếc giày nhung dép thêu
đẹp như hài cườm Cô Tấm
hơi chân còn ấm…

các em chợt ngủ mơ
các em mải nói cười
giày dép tuột khỏi chân
không biết
người đi đường ngược xuôi mải miết
dửng dưng…

em nào bị mẹ cha trách mắng
em nào niềm vui có giày mới vụn tan
em nào lại phải mang dép rách quai
                            vừa thải ra bữa trước ?...

những chiếc giày lẻ loi lấm bụi ướt sương
nằm chơ vơ vất vưởng trên đường
bẹp rúm dưới làn bánh xe
lẫn vào cỏ rác
khắc khoải mong chờ ngựa Hoàng tử dừng chân…

7. nửa đêm chợt thức

Đã lâu mới được đêm ngon giấc
giật mình thức dậy
định làm thơ
mái hiên la liệt người ngủ đậu
người già
                phụ nữ      
                             trẻ thơ

-“Người ta ngủ thế đã từ lâu
gạch nền nhẵn thín, sạch như lau
chó quen hơi hướng thôi ăng ẳng !...”
vô tâm
             mình có biết gì đâu !

chủ nhà chốt cửa
                              len lét đến
chiếu trải màn dăng nằm co ro
trẻ con bụm miệng ri rỉ khóc
người gìa vuốt ngực nuốt cơn ho

sống bụi
bao người như rác bụi
ngày nhặt ve chai tối “bán hoa”
kiếp người mà vậy, như bèo bọt
hết tấp chân cầu lại bến ga

con ngựa có tàu chim có tổ
sóng ngủ bờ ao gió ngủ cây
tiếng đàn ngủ lịm trên hàng phím
hạt nước ngủ vùi giữa vạt mây…

tạnh ráo đã đành, lúc gió mưa ?
gió hanh gió chướng gió sang mùa ?
trẻ mỏ đẹn sài, già trở bệnh ?
giỗ tết đặt đâu bát hương thờ ?...

phố còn chật hẹp cửa chưa cao
hàng hiên khấp khểnh thép gai rào
câu thơ cạn chữ ngang dòng kẻ
may rủi vần xoay
                           biết thế nào !...

8. thương nhớ một trò chơi không còn nữa

Vài chục năm trước
trẻ thôn quê thường học “đậu” đình chùa
tai loáng thoáng lời thầy
mũi phập phồng hương xôi vò, chuối ngự
chuỗi tiền xu leng keng giải rút
sân lát gạch Bát Tràng   
                          mê chơi đáo quên ăn

có ngày được thông lắm bữa thua oan
thụi nhau vêu cằm
nhảy xuống ao làng tắm truồng
                                 mò ngó sen củ ấu
cuối năm đập lợn xành ngồi đếm
những hào nhôm xu đồng sứt mẻ lấm lem

lá trầu biếu mẹ kẹo bột phần em
tiền hào sắm tranh gà, tiền xu mua pháo tép
vài gióng mía cho thằng Tèo thằng Nếp
chúng chơi đáo thường thua
nhớ lại chợt se lòng…

trò “Đánh Đáo” ngàn xưa còn đâu !
tiền kim loại lâu rồi không có nữa
tờ năm đồng mười đồng đã thành vô nghĩa
giữ làm chi thứ xu vụn tiền hào !

cha cai thuốc lào, nhớ rượu
mẹ nhịn trầu cau
bấc đắt dầu khan - thôi tổ tôm tam cúc
giờ ra chơi học trò quê ngồi bần thần ngáp vặt
trò “Đánh Đáo” dân gian
                         các em mất thật rồi…
                     
1988 - 1990

9. đất Lửa
                Tặng NTH, NTT (Hàm Rồng - Thanh Hoá)

Đã có thời vùng quê này nổi tiếng
mấy ngàn tấn bom không làm xập cây cầu
bom trượt lên bờ, lạc xuống sông xâu
(trên bờ dưới nước chỗ nào chẳng xanh áo lính!)
Hàm Rồng thêm những "Bà mẹ Việt Nam Anh hùng"
hai con
           ba con
                       bốn con…
                                  chết trận

có người thở dài trước sự bình yên trở lại của Hàm Rồng
nuối tiếc một thời “hào hùng” không còn nữa
chỉ thích hát “dô tá dô ta Thanh Hóa anh hùng…”
yêu đất nước ở…”thì quá khứ”

bọn trẻ hôm nay
bọn trẻ mai sau
đang cố mở thêm Đất Dầu, Đất Hoa, Đất Lúa
không muốn tạo Đất Thép
không cần thêm Đất Lửa !
-----------
Có một thời cầu Hàm Rồng ở Thanh Hoá được gọi là “cầu thép”, “cầu lửa”

10. đối trọng

Với Chuột
Mèo múa vuốt nhe nanh
săn đuổi
        gầm gừ
                  cắn xé
với Người
Mèo ngoan ngoãn nhu mì
mắt lim dim dại khờ
thuần phục

- nếu Người và Chuột đổi nhau sức vóc ?

11. một năm

Cây me cổ thụ thêm cằn
vị chua lấn vị ngọt
                 nhăn trán người
tò vò đắp tổ khắp nơi
mái ngiêng lệch ngói tường vôi ố màu

thời gian
             đến chậm
                                 qua mau
dưới chân vẫn lấm trên đầu còn xanh
dở dang chữ bản thảo chưa thành
tượng không đủ đá
khung tranh thiếu màu

mình thêm tóc héo trên đầu
bạn bè thêm lắm nỗi đau trong lòng
chợ làng sụt lở thành sông
gái quê lũ lượt lấy chồng phương xa

cầu mong rét mướt mau qua
cho lúa mẩy hạt để hoa tươi màu
tháng năm đừng chạy đuổi nhau
mái tóc đỡ trắng hàm râu bớt dài…
        
12/1994

12. lợn sành & cây mít

Tôi về
sau mấy tháng vắng nhà
con trai sáu tuổi khóc oà
ôm khư khư con heo sành “tiết kiệm”
- lâu lắm rồi nó chẳng được ăn !...
tôi nhét vào miệng heo tờ giấy bạc hai trăm
con mừng rỡ không kịp hỏi quà
lăn ra sàn ngủ

vợ mắc thêm dây phơi
đầu buộc vào mái hiên
đầu dây kia
                   tôi giụi mắt
                                       nhìn
chiếc dùi sắt xuyên vào thân cây
những quả mít non run rẩy trên cây

đêm giật mình mộng mị
tôi như con thuyền cập bờ
chỉ một mạn thuyền bình yên
chạm đất...

13. những em bé ngủ dưới mái hiên
Ca từ cho một bài hát chưa ai phổ nhạc

Đêm lạnh ngắt
gió hãy tắt để mưa khỏi hắt !
lá cây rụng bời bời
ôm con đợi mặt trời

búp măng khẳng khiu
thân trúc tong teo
đêm Trung Thu
trăng sáng vằng vặc
trong vắt

thị xanh rồi chín
Cô Tiên hiện ra
sông khô sẽ đầy
cò trắng lại qua

con như cánh chim non
bay chuyền trong giông bão
như nụ sung hoa gạo
vùi lấp trong cỏ gà

Những đứa trẻ không nhà
đêm giá lạnh
                    chậm qua…

14. bão ở bên ngoài

Tôi lên thành phố thăm người bác họ xa
bác làm lớn
               tư dinh càng lớn
đài truyền hình đưa tin đột xuất
- bão cấp mười hai đang từ biển đổ vào !

bác gái dặn “con bé nhà quê” giúp việc
- nhớ tắt máy lạnh ở các tầng lầu
             đóng cửa phòng mấy cậu mấy cô
                        đêm nay trời lạnh gió to !...”

chăn ấm nệm êm tôi ngủ say
trong tiếng nhạc dịu dàng
ánh đèn màu mờ ảo
chẳng thấy mưa cũng không nghe bão

trưa hôm sau tỉnh giấc
thấy “con bé nhà quê” úp mặt vào tấm kính trong - nức nở
tôi nhìn qua đôi vai gầy guộc của em
hàng cây bên đường xơ xác ngả nghiêng
dãy phố chợ vẹo xiêu đổ nát
nước ngập trắng cánh đồng ngoại thành
lúa đang kì làm hạt…
                                
SG, trận bão số Mười, 11/1988

15. nhà tình nghĩa

Những bà Mẹ Liệt Sĩ
có người xốc nách mới bước được vào nhà mới của mình
đèn chụp ảnh quay phim sáng loà
mẹ vẫn ngồi bất động lặng thinh
bất động lặng thinh như chồng con trên bàn thờ
chìm trong hương khói

từ nay mẹ ở nhà ngói
từ nay mưa không dột gió không lùa
không ngã trẹo tay trên nền đất mấp mô
từ nay
            từ nay
                            từ nay…

mẹ bảy mươi lăm hay đã tám tư
lẩy bẩy chân tay
nặng tai loà mắt
chuối chín ba hương, lửa diêm leo lắt
xin mẹ cố sống thêm tháng thêm ngày
cuống héo lá vàng chớ vội lìa cây
hạn hán qua rồi
                     mưa cuối mùa ập tới…

gần trọn đời nhà tranh
từ nay mẹ ở nhà lợp ngói
từ nay…
còn được bao ngày ?

16. vé số

Những mảnh giấy một khuôn
           cùng hình vẽ sắc màu
bình đẳng với nhau

sau dăm bảy “vòng quay”
những tấm vé số rùng mình
thoát xác
hàng triệu tờ thành rác
để vài chục tờ rực rỡ hào quang…

17. tỉnh - say

Bạn tôi thích rượu hơn cơm
ngày đôi bận lơ mơ
tuần mấy lần say say khướt
không rượu tính hiền khô
uống say thành ngỗ ngược
nhiều người khinh anh
lắm kẻ sợ anh

bia rượu tôi không sành
nửa chén
          ngất ngư
đầy ly
          xiêu vẹo
càng say càng hiền từ mềm yếu
khác hẳn khi không bia rượu
bó gối tẩm ngẩm nhắp trà

con trai có lần buột miệng
càng tỉnh
                  bố càng…
                                  nguy hiểm !

18. Bách  Thảo

Lá khô vỡ vụn dưới chân
lâu lắm rồi lại vào vườn Bách Thảo
cổ thụ lệch cành sau bão
núi Nùng vắng lạng
                             như xưa

cô gái mới quen ngồi cùng ghế đá
cái ghế này
              cái ghế này
                             với mình
                                           đâu lạ
lời tỏ tình lặp lại lời xưa

lòng mình hình như đã khác
cỏ đắng cuối mùa
giếng đục sau mưa…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét