Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

TẬP THƠ "TÊN RƠI TRƯỚC MẶT": (phần IV, bài 28 - bài 36)


28. bèo

Tươi rói với ao cả đầm sâu
héo khô nơi ruộng cạn
tan tác vì sóng tơi tả bởi dông
lại dìu thành bè nương nhau thành vạt

đất mỡ màu dưới sâu
rễ gày guộc dầm trong nước ao bèo nhạt thếch
không chịu ơn cấy trồng chẳng mắc nợ đất đai
lênh đênh hồ rộng sông dài…

Lúa vụ
        Khoai mùa
                      Bèo quanh năm xanh tốt
lá ngăn mưa khô cánh chuồn kim
rễ che nắng mát mai cua lột
hoa xanh xanh tím tím sắc cầu vồng
không kết trái ngọt không tỏa hương nồng
tạ ơn mắt nhìn ngóng chờ tay ngắt
còn mấy ai chạnh lòng
                                  Mây dạt
                                                  Bèo trôi

Ta với Bèo
tự thương lấy nhau thôi !

HN. 2003 (sửa: 12 - 2012)

29. vòng tròn vô định

Từ sáng đến trưa kim leo dốc
mỗi giờ chậm mười mấy phút
từ trưa đến chiều kim vừa chạy vừa rơi
mỗi giờ chậm mười mấy phút...
chiếc đồng hồ báo thức CCCP trục kim đã mòn
cả nhà
chỉ còn tôi đọc được

đã có một thời kim chỉ đúng từng giây
đã có một thời chúng mình ngủ ngon đêm ăn ngon ngày
dường như chẳng bận lòng toan tính
thật thà như đất hồn nhiên như cây

người nay chớm già
đồng hồ đã cũ
buồn vui một thòi
gửi vào vòng tròn không cuối không đầu
                      quanh quẩn mười hai con số…

30. tên rơi trước mặt

Cánh cung tre ngà dẻo
dây cung đuôi ngựa căng
ngày xưa mắt sáng
ngày xưa tay săn
ta cũng bắn được chim sâu chim sẻ

thời trai trẻ
dây vừa buông tên vút đi rối
đích ngắm vu vơ mờ ảo suốt đời
ta mê mải
ống tên dần cạn

chỉ còn chiếc tên lông ngỗng này thôi
người giục ta bắn lên trời
- trời cao rộng vô cùng
lo gì không trúng đích !

mũi tên dốc túi
ta cố sức dương cung lần cuối
đứt dây gãy tre
mũi tên theo gió bay về
rơi trước mặt !...

Kỉ nệm sinh nhật, 17-10 -2000

31. độc thoại
Chỉ có Nhà văn Tạ Bảo ở NXB Lao động biết bài thơ này 
có liên quan đến HT. Đúng là tri âm !

Thôi thì 
mâm bát phần người
gáo dừa niêu đất để tôi
kẻo là...
chân chồn chiều muộn đường xa
ngựa non vặt mạ trâu già nhai rơm

lạch nông ghép mảnh thuyền con
sông dài biển rộng căng buồm mặc ai
ghế người cao vút rộng dài
xoa chân
cỏ mượt chiếu gai mình ngồi

mai sau hóa cát bụi rồi
đáy sông cùng lắng
lưng trời cùng bay ...

2001

32. nói thầm

Thầm trò chuyện với đình chùa đền miếu
với những phường thợ nề thợ mộc ngày xưa xứ Bắc xứ Đoài
với bao thế hệ khăn sếp quần the áo nâu nón lá
từng chắp tay cúi đầu thành kính nơi đây
còn đâu dấu người xưa
chỉ thấy gỗ mọt tường rêu, gạch Bát Tràng mòn vẹt

khấn thầm Trời Phật thánh thần 
tự biết lắm lỗi lầm chẳng giám cầu xin 
những pho tượng trầm tư mờ tỏ hương đèn
cha tôi nhiều đêm lặng lẽ ngồi như thế
gương mặt mẹ tôi nhân từ cũng buồn như thế
trước khi hóa Phật ai cũng hết lòng vì thập loại chúng sinh     
tôi thương những nhà sư già như thương ông bà cha mẹ
người xưa người xưa người xưa
khói hương ngậm ngùi mắt cay ứ lệ

nhiều khi không hiểi nổi những gì nghe thấy
bao điều mình thốt ra lắm người nhếch mép
có những lời nói mấy chục chục năm rồi nhớ lại còn đỏ mặt
ngày lại ngày hôm sau nói it hơn hôm trước
im lặng ngồi im lặng đi im lặng viết im lặng đánh cờ im lặng ăn

im lặng trước đền thờ đình miếu
nói thầm với Trời Phật thánh thần
                          trái đất nóng dần lên con người càng lạnh nhạt
chẳng lẽ lại im lặng với người
nói thầm với lòng ta ...

33. oan khiên

Sáu ngàn sáu trăm triệu người đang sống khắp hành tinh
những người đã từng sống còn nhiều hơn thế
địa cầu chưa bao giờ khô nước mắt
bao nỗi buồn đau mang theo vào lòng đất

những nỗi buồn thiên thu những nỗi đau vạn thuở
lâu lâu lại phá tung lòng đất phun trào thành lửa
“oan kết” đựoc giải trở lại kiếp Người
cát bụi
            hóa thân
                            đau khổ
                                               luân hồi

nỗi oan giết chồng nỗi oan thất tiết nỗi oan hại vua hậu thế đã giải
Thị Kính thành Quan âm
thiếu phụ Nam Xương hóa Phúc thần
lòng dạ Ức Trai vằng vặc sao Khuê buổi sớm (*)
những người được minh oan không đủ đếm trên bàn tay
người sống chưa chừa thói dệt thêu đơm đặt
án oan ngày trước án oan thời nay
xương thịt dù tan nỗi đau nhập vào đá vào cây
thành trầm tích đáy sông thành mưa dầm gió hú
người bị oan chết đến mấy lần !

oan khuất oan khiên chất chứa bao đời
thành bão X bão Y sóng thần lũ quét
thành bom A bom H đủ để loài người tự diệt

khám phá giải Ngân Hà
hiểu tường tận sao Kim sao Thủy
mấy trăm năm nữa con người mới hiểu chính mình ?...

(*) Ức Trai tâm thượng Quang Khuê Tảo (Lê Thánh Tông)

34. “nhà tình nghĩa”

Những người mẹ liệt sĩ già nua
có người xốc nách mới bước nổi vào nhà mới của mình
đèn chụp ảnh quay phim sáng loè mẹ vẫn lặng thinh
ảnh chồng con chìm trong hương khói

từ nay mẹ có nhà ngói
mưa không giột gió thôi lùa
không còn ngã trẹo tay trên nền nhà đất mấp mô
từ nay chẳng còn ai phải áy náy !

khi nói bảy lăm tuổi lúc mẹ bảo tám tư
lẩy bẩy đôi chân mù lòa cặp mắt
như chuối chín cây như đèn leo lắt
xin mẹ cố sống thêm tháng thêm tuần

mấy chục năm đơn côi suốt đời ở nhà gianh
từ nay mẹ được ở nhà mới
rồi nhắm mắt xuôi tay
bạc trắng tường vôi
                  đỏ tươi mái ngói !...

1996

35. ngựa tàu cau

Một lần trọ ở Lạc Trung
Một Đời
          Trái Đất
                       Trọ cùng với nhau
Trăm Năm
       Sớm trước
                      Muộn sau
Rẽ mây
         Cưỡi ngựa tàu cau về Trời…

36. ba mươi sau chữ

Anh
nhà phê bình
chỉ quen bình
chẳng thấy phê ai
có đến mấy trăm người được đưa vào sách này báo nọ

đưa anh đến Đài Hóa thân Hoàn Vũ
phần đông là người chưa được anh khen lấy một lời…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét