Không giảng được những câu
hát đố
chỉ
mành tơ nhện rối bời
tôi cởi áo “đền” người con gái mắt sắc lá răm
đồng
tiền trên má
giá áo ấy em đừng vội trả
xế chiều tôi có cớ đến “chuộc” tận nhà
đâu đến nỗi người phải lạc người
gần hoá nên xa !...
Đêm Hội tàn nghe hát “ở lại Người ơi…”
như nghé vướng rơm
dúng dắng dùng dằng dễ gì rời bước
giọng em bổi hổi bồi hồi thắt lòng rỗng ngực
“người ở đừng về…”
có
ai giữ tôi đâu !
Bom phá vỡ đê sông Đuống đứt cầu
lúa vụ Mùa mẩy đòng tôi vào bộ đội
tháng Giêng
tháng
Giêng…
những năm chiến tranh Lim không mở Hội
biết bao nhiêu đôi lứa nhỡ nhàng
Hội Lim năm này tôi lặng lẽ tìm sang
lại gặp những cô gái Nội Duệ, Dâu, Hồ
nón
thúng quai thao
lần
đầu đi Hội
Người lẫn với Trúc ngà, Trai Gái
chìm vào Núi
Hội náo nức cùng Người
có
vui với ta đâu !
Ám ảnh cả một đời
áo em khâu chỉ tằm
vải
dệt cửi tre
nhuộm gụ chiết nâu
cổ ba ngấn buộc hững hờ dải yếm
khăn “mỏ quạ”, “đồng tiền”(*)
mắt lá răm lá quế đa tình lúng la lúng liếng
- Ở Thị Cầu, Hoài Thị, Hạ Giang…
cô gái nào chẳng hình dong như thế
tìm sao thấy chim trời cá bể!...
càng cố quên càng chẳng thể quên
Hội năm Tý năm Dần…tôi vẫn về Lim
nước mắt Liền chị Liền anh bao đời
nước mắt của em nước mắt của tôi
hoá phù sa
thành trầm tích chìm sâu dưới đáy
sông Đuống nước trôi thầm
sông Cầu lơ thơ chảy…
Hội mãi mãi còn vui
Ta mãi mãi lạc Người…
_____________
(*) Phụ nữ nông thôn vùng Đồng bằng Bắc
bộ có nhiều kiểu
vấn khăn đội đầu, phổ biến là hai kiểu
“đồng tiền” và “mỏ quạ”.
25. nón bài thơ
Mây sà thấp cỏ
vươn lên
một vùng mưa,
chỉ cho riêng hai người
nón che ngăn hạt
mưa rơi
nhường nhau,
nhường cả lúc trời hết mưa
nghe người gọi
nón bài thơ
soi từng sợi
lá, vẩn vơ tôi tìm
móc khâu mũi nổi
mũi chìm
xoay nghiêng
vành nón lim dim bạn cười
thơ không ở
nón người ơi
thơ là đôi mắt
nụ cười
phải chăng…
26. khát
Trời cao xanh đến nao lòng
bụi bay mù mịt tầng không
nắng dội váng đầu hoa mắt
khát khao mấy hớp nước
sông
con chim rừng vụt bay qua
đánh rơi mấy trái dâu da
trên vạt cỏ gừng trước mặt
tôi nhìn
bước qua
không nhặt…
đã qua sông rộng suối đầy
dễ gì dịu nguôi cơn khát
chim rừng có còn tha hạt ?
27. say
Mái chèo rối nhịp như say
bàn tay ủ giữa bàn tay, ấm
lòng
thuyền không người lái, bềnh
bồng
trong veo ấm áp chiều đông
sông Hàn…
28. hoa hồng
Mấy cành hồng em để lại
phòng tôi
dù cố giữ chẳng thể nào giữ
được
từng cánh mỏng rụng dần
trong ly nước
nổi bồng bềnh như những mảnh
thuyền nan
chút hương nồng trong gió
đã tan
mấy chiếc lá không còn
xanh nữa
những gai mọc trên khúc
cành hết nhựa
khô bao nhiêu sắc nhọn bấy
nhiêu
29. đồng thời
Nước này nghiên cứu làm
bom gây ngạt
nước khác cố tìm cách pha
chế văcxin chống siđa
nơi thều thào những lời
trăn trối của người già
chỗ oang oang nhạc nhảy
trong những đám cưới nhẫn
kim cương được
cô
dâu chú rể trao nhau
ở các phiên toà
bố mẹ cúi đầu kí biên bản chia con chia
tài sản
trong bệnh viện các bác sĩ
vã mồ hôi trong ca ghép tim
góc công viên
bọn tội phạm chặt nạn nhân
thành mấy khúc
đã bao giờ
mọi người cùng được hưởng
niềm vui ở mọi nơi trên Trái đất
có khi nào
những gì ta quý ta yêu
không bao giờ mất.
30. gió Nồm gió Bấc
Gió nồm nam thổi đến
xanh biếc tán cau non
gió dịu êm tóc con
như bàn tay của Má
bụi nước bay trắng xoá
gió mang vị biển vào
con nhớ lại thuở nào
trước mỗi trận mưa rào
trời oi nồng lặng gió
chiếc quạt nan nho nhỏ
Má thức quạt thâu đêm
gió Bấc thổi tắt đèn
sương núi bay trắng xoá
cây bàng rơi nốt lá
khói bếp nặng không bay
ở quê ta chiều nay
đợt gió này sẽ tới
lúa phủ đầy sương muối
Mẹ thức giấc trong đêm…
31. chỉ một lần
Tôi ở nhờ phòng xép lầu
năm
điện cuối dây đèn lập lòe
đom đóm
chin mươi bậc cầu thang
chóng mặt
không tủ không giường
mươi thước vẫn rộng thênh
cửa không khoá không cài
gió dọc gió ngang
“Em” Mèo Mun nhà ai đi lạc
“Con” Chó Bông nhà ai dỗi
chủ
ghé phòng tôi
quấn quýt
không đi…
vuốt ve Mèo
mắt em đỏ hoe
trách tôi tệ bắt Mèo ăn
rau muống
em dắt Chó Bông
ôm Mèo
từng bậc cầu thang
đi xuống
một lần thôi
em chỉ đến
một lần…
331/1, Lê Văn Sĩ SG, 1998
32. gió hiền gió dữ
Ngọn gió ngoan ngọn gió biết
điều
lau mồ hôi người cày người
gặt
xua mây để trăng rằm trong
vắt
ngắt lá vàng, giúp phấn
hoa bay
kim chỉ đâu mà gọi “gió
may”
chơi cùng sóng gió say
choáng váng
qua vườn quế gió thơm
qua rừng tre rách bươm xơ
sác
quạt lửa bùng lên
gió thổi tắt đèn
không sắc nhọn mà như cứa
da cắt thịt
như người, có gió hiền gió
ác
em bị cơn gió nào kéo ngả
xô nghiêng ?
bão dật cả khi mạ non tơ
lúa đang ngậm sữa
gieo tai ương - bão cũng
có “mùa”
“mắt bão” đục hay trong
“tâm bão” nông hay cạn
xót xa quá - những cơn bão
táp
cùng với Mặt Trời
từ phương ấy
nổi lên…
33. gặp mưa
Phố trưa giữa lúc đông người
đang vàng hoe nắng bỗng trời
gieo mưa
mưa rơi khi nhặt khi thưa
tôi đi giữa những tán ô đủ
màu
em nhìn tôi má đỏ au
khẽ nghiêng ô lụa che đầu
cho tôi
- đường chưa ướt đã tạnh rồi
- mưa Đà Lạt ngắn vậy thôi
như đùa…
từ từ em xếp lại ô
bồi hồi
tôi lại mong mưa
bồi hồi…
Trại Văn Quân đội, Đà Lạt, 1977
34. hoa - trái
Khi mới lớn tôi mê hoa cúc
hoa hồng
hoa kiêu kỳ mà người khờ dại
hoa chẳng no lòng tôi dần
thích trái
nhưng chẳng có đất trồng
mấy khi có tiền mua
gặp em tôi như lạc vào vườn
cổ tích
hoa dại không tên trái
chín khác mùa
chẳng phải của mình, cứ
như mơ như thực
trên cành cao đỏ tươi vàng
rực
nấp từ xa ngắm nhìn
chỉ giám hái trong mơ…
35. quà tặng
Biết lấy gì mừng lễ cưới của
em
lòng hỏi lòng
lại hỏi Trời
hỏi Đất
cái quý nhất
tình tôi
em để mất
biết lấy gì mừng hạnh phúc
của em…
36. cả tin
“Trời Cao là nơi sinh những
cơn mưa
đỉnh núi gần Trời hơn mặt
Đất
nước ở trên cao ngọt ngào
trong sạch…”
thuở ấy mình ngây ngô tội
nghiệp làm sao
yêu đến u mê
tin đến khát khao
cái gì cũng thiêng liêng
toàn những điều cao cả (!)
những cơn mưa từ Trời dội
lên đỉnh núi
thành khe thành suối
giếng ngọt hồ trong
biển rộng sông dài (…)
(sẽ bổ xung phần còn thiếu!)
37. muộn
Chiều Thu nắng
loãng nhẹ tênh
lá Đa rụng tím sân đình cổ sơ
Trời trong như nước vô bờ
Cỏ xanh như đến tận giờ mới xanh
lá Đa rụng tím sân đình cổ sơ
Trời trong như nước vô bờ
Cỏ xanh như đến tận giờ mới xanh
Đầu cành tím nụ hoa chanh
Tiết Ngâu, mưa chợt bọc quanh hai Người
Chỉ là mưa bóng mây thôi,
chỉ là cái cớ để Người che nhau
Những tìm kiếm tận đâu đâu
còn người cách chỉ bờ dâu chẳng tìm
Bây giờ bấc đã thành đèn
men hóa rượu chát
chợt nhìn
ngẩn ngơ…
Tôi về thăm lại
làng xưa
tóc đà sợi nắng
sợi mưa trên đầu
Giếng Đình
trong vắt thẳm sâu
rối bời một
khúc giây gầu trong tay…
SG, 1987
38. không đề
Thai nghén chín tháng ròng
ba mươi tuổi em mới giám
sinh con đầu lòng
nhào nặn mấy mươi năm
tóc chớm bạc anh mới gom
thơ in sách mỏng
hạnh phúc của đời con
ta đủ thời gian đợi chờ hy
vọng
thơ anh dăm bảy chục trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét