giờ ngồi máy bay
hoàng hậu mẹ ghẻ nông
cạn
bọn giặc lái cao tay
quả táo tẩm thuốc độc
lộ rồi
thay bằng bom bi ổi dứa
chiếc lược ma không
hại được em
hoá thành đạn hai
mươi li, tên lửa
khúc suối vắng giữa
vạt rừng săng lẻ
nước trong ngầm chảy
giữa tán cây xanh
em tiên nữ tắm trần
huyền thoại
gió ngẩn ngơ quên lay
động lá cành
suối đổi dòng sau
chùm bom toạ độ
đá thành vôi cây cháy
thành than
tìm em sàng đất tìm
em lọc nước
những mảng tóc dính
da sợi cháy quăn
sợi còn đen
mượt
nhẹ bẫng cánh võng
rát bỏng đòn khiêng
lèn vào mộ thật nhiều
hoa
bồ kết dại bưởi rừng
nước mắt…
chiếc quan tài nhỏ
như hộp thư bưu điện!
đất nước yên bình
đồng đội sẽ thay hoàng tử đón em
bảy chú Lùn hiện ra
từ cổ tích
nhập vào đoàn quân đi
dọc Trường Sơn…
SG,
1999
8.
biên thùy
Mấy năm chốt đỉnh núi
cao
bữa nay làm lễ “hạ
sao” trở về
quê hương từ buổi ra
đi
nào ai dám chắc ngày
về hôm nay
bạn tôi người rụng
cánh tay
người mòn cặp mắt
nhìn ngày ra đêm
người còn để lại dòng
tên
bát ăn thành bát
nhang trên đỉnh gò
tay còn loang mực học
trò
vẫn hằn vết tím sừng
bò sau lưng
thương cha nhớ mẹ
rưng rưng
bao người nằm lại núi
rừng biên cương
gió Đông - Bắc giật
từng cơn
bây giờ giá buốt còn
hơn thuở nào
chập trùng rừng thẳm
núi cao
xương trắng bạc núi,
máu đào nhợt cây
đã từng bùi ngọt đắng
cay
đã từng cởi áo tháo
dày nhường nhau
hết thương dấp lối dỡ
cầu
sao đành xả đạn vào
nhau hả người!
ngày xưa binh lửa tàn
rồi
dân nào nước ấy sách
Trời đã phân
gái Nam trai Bắc kết
thân
bền lầu Đồng Tước
vững chân âu vàng
hiếu hoà nước thịnh
dân an
đã toàn quốc thể lại
tan quốc thù
vàng sao
đỏ một sắc cờ
khi nao mới hết hận
thù
khi nao ?...
Biên
giới phía Bắc, đầu Thập kỷ Tám mươi
9.
hỏi giá trước
Tặng
những nhà thơ mặc áo lính cùng thời
Giải phóng Sàigòn
chúng mình chưa tam thập
những nhà văn trung
uý trẻ căng súng ngắn xệ hông
trước khi ăn hỏi giá,
nước máy rót bi đông
nghèo quá thể nên
thương nhau hết dạ
buồn khi chưa tên
tuổi, buồn cả khi danh giá
ngày vỗ tay rào rào,
đêm mới thật cô đơn
biết thế nào là thiệt
là hơn
kiếp thi sĩ giời đầy
đau nhiều vui được mấy
vẫn cứ làm thơ, ngắn
dài nhiều ít
tạ ơn đời cho ít chữ
dắt lưng
xa cách ngàn cây số
mây năm mới gặp nhau
xem thơ biết buồn vui
ấm lạnh…
kỷ niệm đại thắng mùa
xuân này ta xấp xỉ sáu mươi
kỷ niệm năm mươi năm
- nghấp nghé tám chục rồi
cầu giời máy bay đừng
chết máy trên mây
tàu đừng trật đường
ray thuyền dọc đò ngang đừng đắm
không bị ung thư liệt
tim chảy máu não
để còn làm thơ thêm
mấy chục năm
để chống gậy đi xem
duyệt binh kỷ niệm giải phóng
miền Nam lần thứ bảy mươi lần thứ một trăm
râu dài bạc phơ ướt
đẫm nước phở, rượu bia
ta đánh chén mừng thọ
nhau không cần hỏi giá trước…
Sàigòn,
Rằm tháng Giêng năm Đinh hợi - 2007
10.
kẻ hủy diệt
Tưởng
nhớ Chính uỷ Đặng Tính, Chính uỷ Vũ Quang Bình, Cục trưởng Nguyễn Thúc Yêm,
Nhạc
sĩ Trịnh Quý, Thiếu uý Bảng, hy sinh ngày 4 - 3
1973 tại Nước Lào
Có những công nhân Mỹ
phản đối chiến tranh
tháo ngòi nổ nhiều
bom mìn trước khi
chuyển đến
Đông Dương
nhưng trái mìn nổ
dưới xe các anh không ở trong số ấy!
ngòi nổ hẹn giờ kíp
nổ điện kiểu mới kiên gan đợi chờ
khối thuốc súng nén chặt lầm lì chờ tia lửa cháy
những quả mìn dấu
mình dưới đất
đủ sức xé vụn con voi
đầu đàn
làm bật gốc mảng rừng
nguyên thuỷ
đất Lào nghĩa tình
như đất mẹ
giấu những đoàn xe
những đoàn quân
dưới
tán rừng xanh
mưa Trường Sơn xoá đi
trận bom lửa napan
nước lũ cuốn những
trái mìn vào suối vào sông
dập tắt tia lửa ma
tàng hình trong vỏ thép
nhưng trái mìn nổ
dưới xe các anh không trong số ấy!
sức huỷ diệt kinh
hoàng nấp trong vỏ thép
nhẩm đếm từng giây…
bữa ấy xe các anh có
thể tránh được
khối thuốc nổ
chết người
Nhạc sỹ Trịnh Quý sẽ
viết thêm nhiều bài hát mới
Chính uỷ Đặng Tính
lại ghi nhật ký, làm thơ
Bác sỹ Tố mong đợi
Thượng tá Vũ Quang Bình
dong xe về Phủ Lý …
đi cùng đường với các
anh có những đoàn xe
chở đầy lính trẻ
những đoàn xe chất
đầy thư, súng đạn, máu khô
những đoàn xe chở trẻ
em Lào sang Việt Nam học chữ…
sớm
muộn
quả mìn ấy
phát nổ!
ăn chung bánh lương
khô
nuốt khói chung một
nhúm thuốc lào
khối thuốc nổ cùng
sắt thépgiết người
các anh tranh phần
tất cả
Trường Sơn chuyển
rung rừng Lào thay lá
những binh đoàn thiện
chiến đợi lệnh về xuôi …
Ngày
26 - 11 -1973
11.
một thời cổ tích
Một thời nào đã xa
xưa
bom như sấm
đạn như mưa quanh
mình
rừng sâu tướp lá gãy
cành
núi cao nở ngọn suối
xanh đổi màu
sàn sàn một lứa với
nhau
như thóc liền ruộng
tựa cau cùng buồng
sinh khác tháng học
khác trường
nói năng khác giọng,
quê hương khác vùng
một loạt bom - mộ nằm
cùng
mộtmtrận đánh - cúng
giỗ chung một ngày!...
niềm vui toàn thắng
như say
tai ù pháo hội mắt
cay lệ m, mừng
chưa quên cơm nắm
muối vừng
chưa quên chiếu đất
vỗng rừng chăn đơn
bệnh xưa giờ có nặng
hơn
tai ù pháo hội mắt
cay lệ mừng
chưa quên cơm nắm
muối vừng
chưa quên chiếu đất
võng rừng chăn đơn
bệnh xưa giờ có nặng hơn
vết thương nhức buốt
mỗi cơn gió lùa?
mặc ai đắt bán rẻ mua
trái tim lính vẫn như
xưa nghĩa tình
một thời cả nước
chiến tranh
vợ người lỡ dở con
mình đơn côi
mẹ cha xiêu đứng vẹo
ngồi
hạ cằn khoai vụ, lũ
trôi mạ mùa
một thời nào đã xa
xưa
mà như nửa thực nửa
mơ
một thời
sẽ thành cổ tích muôn
đời
bà ru cháu ngủ
a ời… ngày xưa…
12.
đừng quên…
Bảy chú Lùn ngây dại
nhìn dấu hài trên đá
tìm từng sợi tóc lẫn
trong đệm lá
Bạch Tuyết theo hoàng
tử về lầu son
còn nhớ hang đá chốn
rừng sâu ?
lông ngỗng rải lối
mòn làm dấu
giếng Loa Thành ngàn
năm đợi ngọc Mỵ Châu
người đẹp lầu Tây nhớ
tiếng hát Trương Chi
lệ gieo vỡ chén
suối thượng nguồn
thầm thì với biển
bến đò ngang nghìn
xưa nhờ sóng hát với cây cầu
hầm tránh bom quanh
Hồ Gươm đã chìm vào đất
còn thương những
người hôn vội trong đạn bom
chưa biết tên nhau
không nhìn rõ mặt
mỗi lứa tơ vàng tướp
mấy nương dâu
bầu trời cao xanh nhớ
cánh diều lạc gió
vỉa quặng chìm trong
đất ngước nhìn
pho tượng đồng cao
ngất
cây bông ruộng hạn
thầm nhắc lá cờ
trước khi bay về Trời
hồn tử sĩ thành gió
lau mồ hôi trên trán cha
lay động giải khăn
của mẹ
người ở người đi dặn
dò lạc giọng giữa tiếng còi tàu
nhớ thương ai tóc héo
trên đầu
để anh tốt cau em
chịu đau mùa lúa
hết thương còn nhớ đỡ
tủi lòng nhau
nhiều khi giật mình giữa
đêm
hiện về bao gương mặt
lạ quen
người đang sống biết
có còn gặp lại
người không còn trên
đời chỉ gặp trong mơ
khóc chẳng thành
tiếng cười nói không lời
vẫn hiểu vẫn thương
tận cùng gan ruột
gặp trong mơ nói bằng
mắt ướt
đừng quên
đừng quên !...
13.
gọi thầm trong đêm
Tặng
Nguyễn Trọng Tạo
Tôi thương thành phố
này
dù bạn chưa đến
không còn ở đây
tàu qua Đập Đá
sông Hương trăng sữa
buồn
cam chịu
trôi xuôi buông xuôi
không dậy sóng
dằng dặc những đoàn
người rũ đất rẽ nước trồi lên
ngơ ngác
chẳng hiểu vì sao
không được sống ?!…
Gọi thầm đêm
gọi thầm bạn
gọi thầm em
- người thiếu
phụ không phải không thể không nỡ của mìn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét