TÊN
RƠI TRƯỚC MẶT
Nhà Xuất bản Quân đội
Nhân dân, 2007
NGƯỜI
ĐÁNG ĐƯỢC VÀO Ghi - nét“
(Hà
Nhân, Báo Hà Nội mới cuối tuần, ngày 31/5/2008)
(“…Nguyễn
Thái Sơn là người trẻ tuổi nhất của nước ta từ trước đến nay đoạt giải thưởng
thơ của tuần báo Văn Nghệ và rất đáng được vào Ghi - nét Việt Nam. Ngay từ khi
còn học Cấp Ba, Nguyễn Thái Sơn đã thành danh rồi…”)
_____________________
Sau
12 năm, nhà thơ Nguyễn Thái Sơn mới in tập thơ nữa qua Nhà xuất bản Quân đội
nhân dân vào cuối năm ngoái. Tập thơ mang một cái tên khá ấn tượng: “Tên rơi
trước mặt”. Tập thơ có những câu thơ rất dễ thương viết về những người lính trẻ
đi dọc Trường Sơn một thuở:
“Một thời chiến tranh mấy thời thiếu đói/
Mười bảy tuổi hành quân dọc Trường Sơn/ Dép rộng rút quai, quần dài xén ống/
những người lính vừa đi vừa lớn…” có cả những câu thơ thật thi sĩ đầy tiếc
nuối:
“Các em cứ hồn nhiên, hồn nhiên đến vô tâm/
Ta cũng từng hồn nhiên, từng vô tâm như thế/ Muốn đổi mười năm lấy một ngày
tươi trẻ/ Dầu đầy ắp trong phao bấc đừng nỡ lụi tàn…” và còn có cả những câu
thơ luôn đau đáu về một thời hoa lửa nữa:
“Hải Vân rừng bên này/ Hải Vân biển bên kia/
Những toa tàu nghiêng phía Hải Vân Đông - khách say mê ngắm biển/ Núi xanh thẳm
bạt ngàn hoa sim tím/ Được mấy người còn nhớ Hải Vân Tây!...”.
Cách đây không lâu tôi gặp tôi Nguyễn Thái
Sơn tại Hà Nội. Ông vui vẻ cho biết: “Từ ngày nghỉ hưu, tôi càng có điều kiện
đi đây đi đó để viết…Hiện tôi ở Sài Gòn và năm nào cũng đến Tây Nguyên, ra Hà
Nội, lên Tây Bắc dăm tháng…Với tôi, cái sự viết đã ăn vào máu rồi. Không đi,
không viết là không chịu nổi”.
Nhà thơ Nguyễn Tùng Linh nhắc lại: “Nguyễn
Thái Sơn là người trẻ tuổi nhất của nước ta từ trước đến nay đoạt giải thưởng
thơ của tuần báo Văn Nghệ và rất đáng được vào Ghi - nét Việt Nam. Ngay từ khi
còn học Cấp Ba (Trung học Phổ thông - Mai Thanh chú thích), Nguyễn Thái Sơn đã
thành danh rồi. Mới đấy mà đã bốn mươi mấy năm rồi…”.
Về nhà, mở cuốn “Giải nhất văn chương” mục
Thi thơ văn 1965 do Nhà Xuất bản Hội Nhà văn ấn hành năm 1998 nhân kỉ niệm Báo
Văn Nghệ 50 tuổi, tôi bắt gặp những dòng chữ:
“Thi Thơ Văn 1965, phần văn không có Giải
Nhất; giải nhì: Vương Lan, Dương Thị Xuân Quý; giải ba: Mai Văn Tạo, Nguyễn Thị
Ngọc Tú, Tào Mạt và Hoài Giao, Trần Tự và phần thơ: Không có giải nhất; giải
nhì: Văn Thảo Nguyên, Thái Giang, Mai Thanh Chương; giải ba: Hoàng Hưng, Nguyễn
Thái Sơn”.
1/ Không
thể, 2/ Trận giả trận thật, 3/ Ảnh thờ, 4/ Chị tôi, 5/ Kỉ niệm ở rừng, 6/ Mây
trắng,
7/ Bạch
Tuyết ở Trường Sơn, 8/ Biên thùy, 9/ Hỏi giá trước, 10/ Kẻ hủy diệt, 11/ Một
thời cổ tích,
12/ Đừng
quên, 13/ Xứ Bắc, 14/ Chợ quê, 15/ Trường huyện vùng chiêm, 16/ Tiếng đêm,
17/ Ngậm
ngùi, 18/ Hải Vân Tây, 19/ Về Bắc, 20/ Bài thơ tình ở Hà Nội, 21/ Một nửa đi
tìm,
22/ Rác
và trẻ thơ, 23/ Từ giã chính mình, 24/ Dỗi hờn, 25/ Hai nhà, 26/ Tin nhắn,
27/ Thơ
vui tặng mình, 28/ Bèo, 29/ Vòng tròn vô định, 30/ Tên rơi trước mặt, 31/ Độc
thoại,
32/ Nói thầm, 33/ Oan
khiên, 34/ “Nhà tình nghĩa”, 35/ Ngựa tàu cau, 36/ Ba mươi sáu chữ,
37/ Nuốt
lời xin lỗi, 38/ Gặp nấm mộ người cùng quê ở Tây Nguyên, 39/ Mả tù, 40/ Hoa Quỳnh,
41/
Nghệ Sĩ, 42/ Buồn vui, 43/ Thời gian, 44/ Bạn thơ nghèo, 45/ Thơ & người
làm thơ
1. không thể
- Ai chẳng thế...
- Nhưng tôi không thế !...
chỉ vì mình không thể như ai
2. trận giả trận thật
Tàu
chuối làm kiếm
bẹ dừa
uốn cung tên
chia
phe địch phe ta mải mê chơi trận giả
bãi
sông hoá chiến trường
trâu bò
thành chiến mã
sau
những trận đánh
mấy đứa
tử trận nhỏm dậy toét miệng cười
bên
thua làm ngựa bên thắng nhong nhong cưỡi
cùng mở
tiệc khao quân
cua
nướng, ổi xanh chấm muối…
O
Một
thời chiến tranh mấy thời thiếu đói
sau bữa
ăn bọn trửe vẫn thèm cơm
mười
bảy tuổi hành quân dọc Trường Sơn
dép
rộng rút quai, quần dài xén ống
những
người lính vừa đi vừa lớn…
ngày
nào chơi trận giả
bây giờ đánh trận
thật
lựu đạn
gang lạnh toát - không là bưởi rụng
súng AK
thay khúc tre non
xưa
choảng nhau bằng gốc rạ vốc bùn
những
viên đạn gioè xé tan lồng ngực
mảnh
bom găm đứt ruột
mìn cóc
phạt gãy chân
mực
mồng tơi vương vạt áo học trò
máu
nóng đỏ ướt đầm áo lính
ngày
nào ham chơi trận giả
mẹ cha
quát mắng đét roi
đánh
trận thật, những người con chết thật
mẹ cha
khóc dập khóc vùi
chiến
tranh không phải trò chơi con trẻ !
3.
ẢNH THỜ
Những năm sáu mươi
người quê tôi chưa
mấy ai chụp ảnh
khai sinh ở nhà khai
tử ra đồng
người chết yên mộ
người sống yên lòng
cuống nhau mục cùng
nồi đất
núm rốn khô trong ống
tre
bao trai làng ra trận
không về
viết mấy hàng bia đắp
hờ nấm mộ
chọn Rằm tháng Bảy
làm giỗ
người hoạ sĩ già lang
bạt khắp xóm quê
dựng ảnh thờ liệt sĩ
rượu cạn đáy chai
nhập thần
vung bút vẽ
những liệt sĩ từ vô
định bước ra
khuôn mặt khắc khổ
như cha
đôi mắt lo toan giống
mẹ
vầng trán dô của chị
cái miệng vễ theo miệng
em trai…
các anh hiện dần vóc
dáng hình hài
trở về từ chân mây
góc biến
người hoạ sĩ thả rơi
bút vẽ
bức ảnh thờ hoàn
thành
lúc bố ôm ngực thở
dốc khô khan
mẹ nức nở
gọi tên con
lạc giọng…
SG,
2005
4.
chị tôi
Sáng đi chợ Tết tối
lên chùa
áo vừa cắn chỉ tóc
đương khô
cơm canh đã nguội
trên bàn cúng
chị ngồi như đá đợi
giao thừa
mèo cuộn trong lòng
cún dưới chân
gió đêm chớm lạnh bếp
nguội dần
cành đào hết nụ hoa
bung cánh
bấm tay đếm ngược
những mùa xuân
Cái thời chanh cốm ở
Trường Sơn
chị tôi đằm thắm nhất
cung đường
khiến núi si mê rừng
ngây dại
lấy hết dung nhan
chiếm sắc hương
một bàn một ghế một
chăn đơn
nắng vênh cánh cửa
gió lệch giường
quanh năm đã vắng
xuân càng vắng
chẳng dám ngôig lâu
trước tấm gương
bói Kiều mùng một Tết
dược may
tre nổi chồi măng én gặp bầy
quà xuân mừng chị
tranh em bé
chị ôm tờ giấy chợt
run tay.
Tháng
1 - 1999
5.
kỉ niệm ở rừng
Thưở ấy ở rừng
em như cây trúc xinh
chưa đủ lá cành
anh thật thà như
khoai chiêm đầu vụ
mười bảy tuổi
áo con gái con trai
cùng màu cỏ úa
khôn lớn với rừng
xanh thương nhau ở rừng xanh
nụ hôn lính nồng nàn
vụng dại
chưa quen hát tình ca
thuộc làu khúc quân
hành
cách nửa vạt rừng
suốt mùa khô không gặp
em sạp nứa nhà hầm
anh mắc võng rừng lim
Trường Sơn ngày bọn
giặc trời quấy đảo
bộ đội Đường mòn làm
chủ Trường Sơn đêm
những cô gái hao hao
vóc dáng em
mặt nhoà bụi đất khói
bom
mờ ảo đêm đêm lưng
thon áo trắng
bên vách núi bên hút
sâu vực thẳm
các em như bày tiên
áo trắng dẫn xe nhích bánh qua cầu
ánh trăng muộn xuyên
tán rừng săng lẻ
mờ đục ánh đèn gầm
chẳng dễ nhận nhau
những chiếc xe ba cầu
tránh đạn cháy trơ khung sắt
bom hơi thổi bay nóc
hầm
bom khoan xuyên mặt
đường nổ thầm trong đất
sức vóc như các anh còn
vẹo siêu sau cơn sốt rét
bao cô gái mềm yếu
như em nằm lại khắp rừng
mưa mục gỗ bia lũ
mxoá mộ phần
O
Chỉ những nụ hôn lính
nồng nàn vụng dại rồi xa
xa mãi…
hết chiến tranh anh
về quê em
buồng cau cột nhiễu
điều hũ rượu trùm lụa đỏ
tìm mẹ cha nhận quê
nhận họ
cha mẹ vợi bớt nỗi
đau trong lòng
con gái bạc phận đã
có người nhận làm chồng
cha chèo thuyền đưa
anh ngược sông Cầu mùa lũ
sách vở học trò
áo khăn em một thời
thiếu nữ
chìm vào nước sông…
1999
- 2006
6.
mây bạc
Trường Sơn một thời
không thể nào quên
những binh đoàn sống
dưới rừng hoang
xa Trời gần Đất
ngủ đứng ngủ treo
lính trẻ lưng còng
dáng lệch
mười chín, hai mươi
tóc đã trắng đầu
cô gái thanh niên
xung phong tóc rụng da nhàu
những năm ở rừng bàn
tay không ai nắm
nhìn bầy vượn bế con
gạt thầm nước mắt
đêm đêm dây võng xoắn
đứt vỏ cây
chuyền nhau lược gãy
soi chung gương rạn
tuổi xuân mòn vẹt mỗi
ngày
thức ăn gắp trước
canh nhạt chan sau
mặc áo mới mỗi khi
lên sạp nứa
chẳng thể tránh thứ
bom toạ độ
thường rơi bất thần
giữa giấc ngủ bữa ăn
mảnh bom phạt ngang
rắn độc quấn chân
chất độc da cam ngấm
vào cây cỏ
xe chạy thâu đêm
đường mòn thành đại
lộ
đồng đội tôi sống
chết bám đường
giữ xương sống Trường
Sơn
khơi huyết mạch
Trường Sơn
O
Rừng trụi lá mầm non
lại mọc
những hố bom năm
tháng sẽ lấp đầy
hai chục ngàn lính
Trường Sơn ngã xuống
núi rừng mềm đá lệch
cây
đom đóm chập chờn bay
như sao rụng đầy trời
chim đa đa nhớ nhà
hót thâu đêm trăng sáng
những loài phong lan
lạ chưa có tên
lặng lẽ nở lặng lẽ
tàn
đợi Mùng Một ngày Rằm
mỗi tháng
con đường huyền thoại
Trường Sơn
năm tháng nắng mưa
xoá dần dấu vết
hai chục ngàn linh
hồn bất diệt
- Lá Xanh ngang cây
Mây Bạc lưng trời…
7.
Bạch Tuyết ở Trường Sơn
Mười sáu tuổi em sống
với rừng
áo thanh niên xung
phong rộng như đi mượn
em thành Bạch Tuyết ở
Trường Sơn
vá may múa hát nấu
cơm
các chị các anh sốt
rét trọc đầu
dành cho em chùm hạt
dẻ ít gai
mảnh tổ ong lắm mật
xếp em ngủ ở góc hang
đẹp nhất
tóc em vẫn đen dài
mọi người nhìn vơi
mệt nhọc
mụ phù thuỷ trong cổ
tích cưỡi chổi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét