sao em lại mở hàng hoa
không bán gạo bán rau ?
11. vô tình
Về làng
sau chín năm ra trận
người lính vội sang thăm
cô bé láng giềng
vừa kịp hai mươi tuổi
- em tươi non
em xinh đẹp
em tròn đầy…
người lính trầm trồ ca ngợi
chẳng nhận ra người mẹ
tóc đã bạc nửa đầu…
12. núi Vọng Phu
“Hòn Vọng Phu đứng đó
chẳng biết tự bao giờ
dáng lặng lẽ chơ vơ
đau đáu nhìn sóng nước
cuối mùa đông giặc đến
bạt núi xây bốt đồn
mỏm đá hình đứa con
mìn nổ tung, vụn nát…”
Mẹ ôm tôi thêm chặt
giọng nghèn nghẹn ngậm
ngùi
nỗi buồn đau một thời
khúc ru thêm khắc khoải
núi Vọng Phu sụt lở
cây rừng cháy thành than
máy bay giặc từng đàn
ngày lại đêm bắn phá
người mẹ đá dịu hiền
người vợ đá bất hạnh
hứng đạn bom cho người
nứt rạn thành ngàn mảnh
trên đỉnh núi Vọng Phu
ngọn hải đăng nhấp nháy
như mắt thức đêm đêm
dẫn lối những con thuyền
từ biển khơi bão táp
đàn ông lại trở về
xóm chài trong đêm khuya
vách liếp hồng ánh lửa
những bàn tay người vợ
xoa dầu nóng lưng chồng
hòn Vọng Phu đứng lặng
sương đọng ứa thành dòng…
muốn tìm tảng đá non
tạc hình hài đứa trẻ
ghép vào tay đá mẹ
Vọng Phu khỏi Vọng Con
1983
13. cây móc
Lá tròn từng tán xoè như
nón
chùm tơ óng mượt xoã lưng
cây
hiểu lòng lính trẻ nơi rừng
thẳm
mượn dáng thay hình
em đứng đây ?
Khâm Muộn, Lào, 1966
14. kỉ niệm Trường Sơn
Hết chiến trận rồi anh về
lại Trường Sơn
rẽ đá vạch cây tìm về lán
cũ
không còn tiếng máy bay gầm
rú
nao lòng nhớ thương những
ánh đèn đường
xe Zil ba cầu rách bươm
xác cháy lấp cây rừng
sắt thép rồi cũng tan
nói gì xương thịt !
những em thanh niên xung
phong đa tình
tóc đen như than
má thơm thị
chín
lái xe ngủ ngày thức đêm
ai còn ai mất về đâu nằm
đâu?...
cỏ phủ xanh những hố bom
xanh ngắt nước mưa
hoa “đừng quên” chẳng biết nhớ ai
nở trắng vùng trọng
điểm
sạp nứa phủ dây bìm
dẫy lán vẹo xiêu rối bời
tơ nhện
tóc rối mấy nhùi áo khăn
vài mảnh
người đi rồi rừng khép
hoang lạnh
bình yên
mùa mưa này anh trở lại
Trường Sơn
tháng bảy mưa Ngâu nước
tràn trên lá
núi vẫn thế, rừng không
khác lạ
bứa chin ngọt chua, hạt dẻ
đắng bùi
trời ăm ắp mây mây mòng mọng
nước
giống mắt
người
sấm rền rĩ chuyền theo khe
núi
cây bật gốc cuốn theo lũ xối
nào có quên Trường Sơn của
em đâu !
đi dò tầng than
đi kiếm mạch dầu
xếp đá ngăn sông tìm nguồn
điện sáng
nếu em lại là em ngày nào
-“ mười bảy trăng già - trăng non mười tám !”
hãy cùng anh một lần về lại
Trường Sơn
ta sẽ chọn vạt đồi lộng
gió
xếp thật nhiều cành héo
cây khô
lửa sáng góc rừng
đất trời mù mịt khói
bõ những tháng năm
cười thầm
khóc nghẹn
che đèn
giấu lửa
ngày
xưa…
Tam Điệp, 1976
15. Giao thừa
Có thể biết nhụy hoa khi
nào thành mật ngọt
hạt gạo hoá giọt rượu nồng
cây gió bao năm kết trầm
trong ruột…
nhưng phút giao thừa của đời
ta làm sao bết được
có phải đó lần đầu
được cô gái xưng em.
16. từ trái tim…
Làm sao biết tên các em
những thanh niên mười tám
mười chín tuổi đời
những nữ sinh ít nói hay
cười
làm sao biết tên các chị
các anh
người mặc áo bảo hộ lao động
màu xanh
người mặc áo nâu vá
làm sao biết tất cả
những người hiến máu mỗi
sáng thứ tư
thanh thản như đi làm đồng
vào xưởng thợ
máu thanh khiết nên không
cần lọc
từng giọt từng giọt từ động
mạch chắt ra
người Sơn Tây, người đến từ
những tỉnh xa
máu nghĩa máu tình thắm đỏ
chảy thẳng vào tim chúng
tôi
nhiều thương linh mê man rồi
nhiều người lính hơi thở mỏng
manh
động đậy cặp môi nhợt
nhạt
hồi sinh nhờ máu khác
tóc cháy quăn lại xanh
thịt xương lại lành
không biết máu của ai chảy
trong huyết mạch
gặp người nào chúng tôi
cũng nghĩ
họ đã san sẻ máu cho mình.
Những ngày điều trị vết thương, Viện Quân y 105 Sơn Tây, 1979
17. vậy mà…
Ra Giêng Mẹ đã sáu lăm
có dâu có rể mấy năm
vậy mà…
con xin tạ lỗi Mẹ Cha
người ta tuổi ấy
Ông Bà đã lâu
nào ai “vận động” gì đâu
không vì con rể con dâu
vậy mà
khát khao con cái, Mẹ Cha
vắng tiếng trẻ quấy cửa
nhà buồn tênh
bao năm vẫn chỉ nhà tranh
cơm vơi áo cộc cũng đành vậy
thôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét