Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

MUỘN tiếp theo

giỗ chạp bớt thịt giảm sôi
Bố cai trà thuốc, Mẹ thôi cau trầu

ngày xưa không ruộng không trâu
Mẹ Cha cấy rẽ dãi dầu chăm con
bây giờ chồng khoẻ vợ son
nuôi thân chưa nổi nuôi con bằng gì !

 Những năm đói kém ở Thập niên Tám mươi     

----------------
(*) Mùa mưa chiến sự gần như tạm lắng.

18. áo lính
Viên đạn vàng óng
họng súng tối đen
áo Lính màu cỏ
da Trời thanh thiên…

tuổi xuân anh hoang phí không dành cho em
tóc em ngang vai
mắt chờ mòn mỏi
mười năm Mẹ mong Cha đợi
người lính chờ măng nhú / mùa mưa (*)

bom chẻ đá gẫy cây trụi lá
ta sống cùng núi lở, lá rừng sác xơ
đất ngấm độc, giun đất thành sên vắt
nước suối đầu nguồn/ trong xanh/ đắng ngắt

ngỡ rừng hồi sinh chim én rợp Trời
bay chấp chới theo đoàn quân
lá phủ lưng, che mũ
thít chặt dây lưng
bụng lép không cồn cào nữa
nhấm nháp lá ngụy trang, cơn khát dịu đôi phần

chẳng phải lúc nào áo lính cũng xanh
nấp dưới chiến hào áo đen bùn đất
trái mìn ngủ giả vờ, đắp lá dong cỏ mật
áo chuyển màu nâu già - ướt sũng máu tươi

em - thổ cẩm Mường “đỏ bảy xanh mười”
chị - lụa Trữ La “dọc sần ngang mịn”
áo cô dâu năm tầng
áo dạ hội cốm xanh sim tím

thôi đừng nhớ làm gì, hãy cố quên đi
cái thời bom đúc bằng gang, đầu đạn nhét chì
mấy triệu chàng trai Việt
khoẻ tựa Thạch Sanh đẹp như Hoàng tử
Quan - Lính “phía ấy” đồ trận màu rêu
Cán – Binh “bên này” quân phục xanh cỏ úa

chẳng có đâu thứ răng cọp, ngải bùa
giúp người lính ngăn đạn xuyên bom nổ
quân phục
                đồ trận
                        máu cũng như nhau
                                             nhuộm đỏ !...

SG, 1987
----------------
(*) Mùa mưa chiến sự gần như tạm lắng.


19. quên
Quên Trời đang lắc thắc mưa
tay cầm tay, cứ “dây dưa” trên cầu
Trời quang mây tạnh đã lâu
mái đầu vẫn ủ mái đầu trong ô

mình quên cơm vắt măng chua
nắng hè táp lửa, gió mùa châm kim
quên đi đạn réo bom rền
và quên
      em đã vội quên
                               đợi chờ…

Tây Trường Sơn, 1967

20. dây bầu
Lơ thơ mấy sợi dây bầu
bám trên thẻo đất bạc màu ven đê
búp non héo dưới nắng hè
lá già đọng trắng sương khuya héo dần

khẳng khiu rễ rối quanh thân
dãi dầu bám đất tảo tần sớm hôm
sác xơ thân me gầy mòn
chắt chiu nuôi nấng bầy con đẫy đà

mầm cây cựa quậy nhú ra
từ trong long hạt bầu già
năm sau…

21. tắm đầm sen
Cứ để cho sóng vỗ quanh vai
nắng trưa toả xuống đầu đẫm nước
cho da nhận thêm nhiều vết sước
bàn chân quen lại với bùn non

con bói cá mở mắt xoe tròn
ngắm trộm bóng người dưới nước hồ trong vắt
trưa mùa hạ cánh đồng làng vắng ngắt
chỉ còn tôi dù nghịch với đầm sen

bao năm xa làng lòng chưa quên
đàn cá rồng bơi loăng quăng tìm bọt nước
những ổ vịt trời chim quốc
cuốn tùm hum trong lá sen khô

gửi lại đầm sen tuổi thơ
chiếc mũ cỏ năn, lưỡi gươm bẹ chuối
lá sen trong vắt nước mưa
trẻ trâu uống khề khà như người già nhắp rượu
ăn hạt sen non, nhụy hoa vàng mũi
ngỡ còn thơm đến giờ

để mặc da trần đỏ lựng nắng trưa
nước lùa bèo tấm bèo dâu quàng quanh cổ
lội ra xa bờ, bơi vài sải nữa
bàn chân quen lại bùn non

ngỡ đã già với mưa nắng Trường Sơn
tưởng đi mãi không về thôn làng nữa
ngụp lặn đầm sen thấy mình trẻ lại
hát ngêu ngao
                bầy chim nước vụt bay…

22. bưởi đào
Bấm tay Mẹ đã năm ba
trước nhà cây bưởi trổ hoa mùa đầu
Mẹ Cha mong đợi đã lâu
tự tay ngắt trái mùa đầu thắp hương

mới quen đã nhớ đã thương
hai thôn cách chỉ quãng đường tre xanh
- “tóc em không hợp lá chanh
hoa bưởi đã ngát lại thanh, dịu dàng…”

chiều nào tôi cũng tạt sang
người gội hoa bưởi tóc càng mượt xanh
khi hoa đã vắng trên cành
chào tôi. Người ấy hoá thành cô dâu

rồi hoa lại nở. Năm sau
Mẹ lâm bệnh trọng, hoa mau trắng cành
bão dông sạt nửa mái tranh
bưởi non rã cuống lìa cành lăn đi …

bưởi đào thắm ruột làm chi
không chờ bưởi nữa Mẹ đi thật rồi
trái dâng tiễn Mẹ lên Trời
trái mừng đứa trẻ
                            con người
                                            đầy năm…

23. gia đình
Vợ sống ở quê
quanh năm cơm độn hết khoai lại sắn
chồng chỉ huy quân tiễu phỉ ở Bù Gia Mập
đạn mấy lần xé rách da
con trai - lính pháo ngoài quần đảo
con gái học Balê ở Nga
khoe quay tròn tám vòng
            đi bằng mười ngón chân trên đất

dăm bảy tháng
mỗi người viết thư kế chuyện cuộc sống của mình
chỉ cô gái nói thật…

24. người năm ấy Hội Lim
Ra Giêng
tôi lớn vộc lên như chú gà cồ
người Bắc kẻ Đoài náo nức về Lim
sông Đuống đò đầy cầu tre dưa võng…

- Anh ở quê nào mới đến quê em ?
mặt nóng ran, hơi thở dường nghẹn lại
tiếng “em” ngọt ngào mật ong hoa dại
tiếng “em” đầu tiên đời giành cho tôi


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét